Monday, December 29, 2014

Chuyện vợ chồng- ĐẾN VỚI NHAU


Nhữ Thị Thảo 
 : ĐẾN VỚI NHAU
Rảnh rỗi em kể chuyện vợ chồng em đã làm thế nào để cưới được nhau nhé. Hơi sốc tí nên các bác có đọc cũng chuẩn bị tinh thần :))
Nói thật, ở quanh khu vực Thanh Sơn , Tam Nông , Thanh Thuỷ thậm chí Sơn Tây , Việt Trì , Ba Vì ai quen biết chồng em cũng đều biết lão đa tình và tình trường của lão hoành tráng như thế nào. Kém tuổi, hơn tuổi, bằng tuổi, béo , gầy , xấu đẹp gì lão cũng chơi tuốt

Thế nên từ lúc yêu ,em đã xác định là cả đời sống với thị phi , sẽ có hoài nghi ghen tuông thậm chí là hơn thế
Nếu như không phải vì lão yêu em nhiều đến thế, hi sinh vì em nhiều đến thế thì em chắc cũng không chịu nổi 1 lần lão lỡ làm một ả nào đấy phải lòng đâu
Hơn một năm yêu nhau và 4 năm sống cùng nhau, em giống như công chúa được bao bọc trong nhung gấm và tình yêu mãnh liệt của người đàn ông này. Em gầy gò ốm yếu, nhan sắc bình thường nhưng với lão em như của quý :)).
Lão sẵn sàng bỏ bạn bè, bỏ các cuộc chơi thậm chí có thời gian bỏ nhà đi vì Mẹ lão không đồng ý em để bảo vệ em. Nhắc đến chuyện này lại nhớ cái quãng thời gian đầy kỷ niệm và gian khổ không bao giờ quên được ấy
Hồi ấy sau khi em và lão yêu nhau mà em có kể qua 4 mẩu chuyện trước. Dường như ngày nào bọn em cũng ở bên nhau. Em làm nhân viên kinh doanh cho một công ty Truyền thông chuyên quảng cáo và tổ chức sự kiện ở Hà Nội. Còn lão vẫn đang đi học ngân hàng ở Sơn Tây, lão ít hơn em 2 tuổi mà. Nhưng chỉ cần tan học là lão phi xuống HN với em ngay thậm chí là bỏ học. Còn cuối tuần em nghỉ làm thì lại lao lên đấy với lão. Hai đứa như thiêu thân dính vào nhau không rời. Kiểu như sợ 1 ngày không gặp nhau là mất nhau ngay ý. Thế nên có lúc bắt buộc phải xa nhau vài ngày vì thi cử hay em phải đi tỉnh làm sự kiện là y như rằng cãi nhau chí choé và không ít lần chia tay vì hờn dỗi toàn chuyện vớ vẩn.
Rồi sau khi em ốm một trận mà như bác sĩ nói : Sống được là 1 kỳ tích ấy vì số xuất huyết chuyển sang xuất huyết đa nội tạng nôn, đái, ỉa gì ra máu tất. Chồng em khi đấy bỏ học chăm em dưới BV nhiệt đới trung ương suốt nửa tháng trời , nằm gầm cầu thang ăn cơm bụi đến tụt cả quần vì sụt cân. Cả khu bệnh nhân khoa truyền nhiễm còn gọi hai đứa là cặp vợ chồng đáng ngưỡng mộ. Khi lão người bé tí lúc ấy 49 cân , cao 1m59 ngày đêm túc trực bên giường bệnh của vợ ( người ngoài nghĩ chúng em là vợ chồng ), bón cháo, rửa mặt, vệ sinh, thậm chí ngồi lau từng kẽ tay kẽ chân của em.
Vậy mà vẫn luôn tươi tỉnh pha trò khiến cả phòng bệnh ai cũng quý mến.
Ngày ấy bố mẹ em chưa đồng ý cho em yêu lão vì sợ khoảng cách quá xa, 300 cây là một hình dung ác mộng đối với mẹ nếu gả con gái. Đến lúc gặp lão ở viện , chứng kiến cái thằng cu ( mẹ em gọi thế) bé tí mà mặt tươi như hoa, chăm con gái mẹ như vậy, mẹ chỉ lặng lẽ nhìn rồi ứa nước mắt. Mẹ bảo em :
- Mẹ không còn ý kiến gì .
Em thì trong lòng rạng rỡ , như cởi bỏ được cả đống tơ vò bên tình bên hiếu
Lão gặp mẹ em nhe nhe chưa gì đã gọi nhắng nhít : Mẹ , mẹ. làm mẹ em vừa giật mình vừa buồn cười vì cái vẻ chân thành đến hồn nhiên của lão
Ngày em ổn định xuất viện tụt hẳn 5 cân, còn 42 cân nhìn như con mèo hen . Trước khi làm thủ tục về, mẹ đang ngồi đấy mà lão trèo hẳn lên giường bệnh nằm ôm em ngon lành như chả hề có ai ý, mặc dù người em hôi hám cả nửa tháng không được tắm gội, toàn mùi thuốc với máu me kinh hồn. Còn thì thầm:
- Mình là vợ chồng mà sợ gì cún nhỉ ( Ngày yêu nhau với lão em tên là cún )
Mẹ chỉ còn ngồi đơ ra nhìn , có lẽ cái cảnh có một người đàn ông đang bao bọc đứa con gái ốm yếu của mẹ làm mẹ xúc động hơn là nghĩ đến mấy cái lễ tiết .
Bác sĩ đến thăm bệnh lần cuối trước khi ra viện, thấy cảnh đấy thì nói :
- Ôm nhau vậy chắc về luôn đc rồi chả cần phải khám đâu nhỉ.
Nghe vậy lão mới buông em ra, nhảy tót phát xuống cười khì khì.
Em ra viện về quê , lão về trường . Đc hai hôm thì bệnh em tái phát vì em suy nhược cơ thể nặng phải đi cấp cứu ngay trong đêm. Sáng hôm sau mở mắt ra đã thấy chồng em ngồi ngay cạnh. Lão đã vượt 300 cây số vào với em khi nghe em gái em thông báo : Em phải đi cấp cứu trong đêm
Em vừa mệt vừa hạnh phúc, người run lập cập. Mặt lão bơ phờ vì quãng đường dài và mất ngủ. Nhưng vẫn toe toét:
- Cún biết chồng sợ thế nào không. Chỉ sợ vào không kịp, sợ cún chết mất :))
Em đỡ hẳn rồi xuất viện về nhà, lão theo em về nhà ở nhà em hẳn 1 tuần sau đấy. Khỏi phải nói họ hàng nhà em quý lão như thế nào. Sau này lão có câu hay tếu với bạn bè: Ối , họ hàng nhà vợ em gặp em phát là gật đầu lia lịa xoa dầu không kịp :))
Hết tuần sức khoẻ em ổn định , em phải quay ra HN đi làm lại. Lão xin phép bố mẹ đưa em ra. Rồi sau đấy bắt em bỏ việc lên Sơn Tây làm để ở gần nhau. Phần vì lão muốn tiện chăm sóc em, phần vì không muốn em tiếp tục công việc hay phải gặp gỡ khách hàng rồi đi tỉnh này nọ. Lão sợ em sinh hai lòng
Em dại trai , bỏ việc theo lão lên Sơn Tây, xin làm cho FPT trên đấy.Tất nhiên là phải nói dối mẹ vẫn ở HN rồi . Hư phết đấy :)) Thế là hai con chim sâu ríu rít bên nhau , ngày đứa đi học, đứa đi làm. Tối thì cày game. Ngày ấy hai đứa ham game còn hơn là ham ngủ với nhau luôn :)))))). Quán nét gần chỗ ở quen luôn với cảnh hàng đêm có đôi trai gái ăn mỳ tôm, uống C2 để cày level .
Em làm kinh doanh nên thời gian có thể chủ động, thích thì đến cty không thì bảo đi kiếm hợp đồng rồi ở nhà cày game. Hai đứa ngày ấy cũng có tiếng trong game TLBB. Lão thì nổi ở mặt PK ( Đánh nhau) còn em nổi vì em quá đanh đá, lắm mồm. cứ đứa nào đụng đến em là em chửi ngày chửi đêm đến mệt thì thôi
Tình yêu cứ thế trôi qua, yêu thương còn không đủ thời gian nên chả còn lúc nào để cãi vã giận hờn nữa.
Hai đứa em là thế. Gần nhau cả năm cũng không nghe 1 tiếng kêu ca nhưng cứ xa nhau 1 ngày kiểu gì giông bão cũng nổi ầm ầm. Đến bây giờ khi chuẩn bị hai mặt con vẫn thế
Rồi cũng sắp đến ngày lão phải về nhà thực tập để chuẩn bị tốt nghiệp. Mọi thứ bắt đầu nặng nề khi hai đứa đều hiểu rõ: Tình yêu này nếu xa nhau sẽ chết. Sợ mất nhau lắm. Trải qua bao nhiêu khó khăn. Giờ kẻ về nhà ( Phú Thọ) , kẻ về Hà Nội thì lại sẽ nẩy sinh giận hờn rồi chia tay là điều không tránh khỏi
Em là đứa từng trải, lão càng hơn thế. Cả hai đều có cảm giác không thể mất nhau để rồi phải làm lại từ đầu 1 lần nữa.
Đêm ấy không chơi game nữa mà ở nhà ôm nhau , ôn lại chặng đường 1 năm đầy hạnh phúc và cả khó khăn đã vượt qua
Cuối cùng em thì khóc nức nở, còn lão nằm im lặng mãi rồi đột nhiên ôm chặt em bảo:
- Chồng nghĩ ra rồi, mình có em bé đi để cưới, chỉ thế mới không phải xa nhau thôi
Em giật mình nhưng cứ nằm yên nghe lão bày kế
- Này nhé, cún có em bé đi, chồng thực tập và tốt nghiệp xong là khoảng 3 tháng sau đấy cưới là bụng cũng chưa lớn lắm đâu nhờ :))
Nói thật lúc đấy em run lắm, không nghĩ người yêu mình lại nghĩ đc điều ấy. Em bảo
- Lỡ có mà bố mẹ không đồng ý thì em chết ah. Sợ lắm không được đâu
- Cún tin chồng không, không còn cách nào đâu , hay cún không muốn, muốn về Hà Nội làm rồi cua thằng khác
Em chỉ biết cười rồi im lặng nghe theo
Những ngày sau đấy hồi hộp lắm, nhưng em vẫn không có , mà ngày lão phải về sắp đến nơi rồi
Lão cũng lo lắng, còn trêu em:
- Hay cún điếc mẹ rồi :))
May mắn tháng tiếp theo , hôm ấy lão đang chơi game ngoài quán, em mệt ở nhà , thử que thì lên hai vạch. Em cầm cái que thử mà run lập cập, em gọi lão về:
- Chồng ơi nhìn này.
Lão nhìn cái que bảo:
- Hai vạch rồi ah cún, không bị điếc rồi, cưới thôi haha. Này này cún ở nhà nằm ngủ đi, chồng ra nét giết nốt bọn kia đã xong rồi chồng về nhé
Rồi lão nhảy tưng tưng ra quán nét, em ở phòng với đủ nỗi sợ hãi trong đầu
Đêm ấy lão nằm vạch đủ kế hoạch và cấm em không được chơi game nữa vì sợ mệt ảnh hưởng đến em bé
Rồi cái ngày lão phải về cơ quan của bố thực tập cũng đến. Lão đưa em về Hà Nội ở với em gái em. Đưa tiền sinh hoạt cho em, dặn dò em đủ điều và đợi lão xong xuôi sẽ đón em về
Em nghén kinh khủng, y hệt lần này nghén Bin em vậy, người tiều tuỵ đi, phần vì nhớ nhung, phần vì lo lắng Cuối tuần đc nghỉ lão lại phi từ Phú Thọ xuống chăm em. Em bé đc gần 2 tháng thì lão cho mẹ biết ( là mẹ chồng em bjo) Để cbi tinh thần tốt nghiệp xong là cưới
Nhưng cũng như tâm lý tất cả các bà mẹ khác thôi, khi con sự nghiệp chưa có , mẹ nào cũg chưa muốn con lập gia đình sớm nên mẹ chồng em lúc đấy đã gọi điện khuyên em vì tương lai hai đứa , bỏ cái thai đi đợi con trai bà công thành danh toại lúc ấy đường đường chính chính gả cho nhau sẽ tốt hơn. Bà còn hứa sẽ xin việc tử tế cho em làm rồi hai đứa đợi nhau đến lúc có thể
Em chỉ vâng vâng rồi sau đó ngồi khóc vì nỗi sợ hãi trước đây đã xảy ra. Chồng em gọi điện , vì biết chuyện , chỉ nói:
- Cún yên tâm đừng khóc nhé, chồng không để chuyện đấy xảy ra đâu. Cũng đừng giận mẹ, lúc đầu ai cũng phản ứng thế thôi. Vì chồng là con một , bố lại làm sếp nên mẹ muốn giữ thể diện thôi . Chứ mẹ hiền lắm
Em càng khóc nhiều hơn, vì lúc này chả có ai bên cạnh. Hsau mẹ chồng em lại gọi điện lần nữa, Em nghe rồi lại vâng vâng. Ngay ngày sau đấy, chồng em bỏ thực tập , bỏ nhà xuống Hà Nội ở với em
Lão bắt em tắt điện thoại, lão cũng thế, không muốn ai liên lạc đến. Ai gọi đến số em gái em hỏi thì bảo là không biết anh chị ấy đi đâu
Nghĩa là chồng em chính thức bỏ nhà đi để chống đối Mẹ, còn nói với em rằng:
- Nếu mẹ không đồng ý, anh sẽ ở đây luôn. Hai đứa mình làm thuê sống ở đây. Cún đừng sợ nhé
Em vừa hạnh phúc vừa nghĩ miên man đủ chuyện. Hay mình nghe lời mẹ anh ấy, duyên số nếu là của nhau thì sẽ là của nhau thôi. Không nên gây áp lực cho gia đình người ta. Lỡ có đồng ý, sợ về họ có tốt với mình không
Nhưng chồng em không bjo để em làm điều ấy. Hàng ngày ở cạnh em, nấu cơm chăm sóc em. Ngày ấy còn sống cùng em gái em nữa. 1 Tuần mà em tăng 4 cân , lão còn trêu em là lợn chứ không phải người
Lúc hết tiền tiêu, chồng em mang xe máy đi cầm .Bảo sẽ lấy sau, giờ lấy tiền lo sức khoẻ của hai mẹ con trước đã. Yên tâm, bố mẹ sẽ thay đổi ý kiến, cún đừng lo
Và rồi tuần sau đấy, mẹ chồng em nhắn với em gái em rằng :
- Ông bà đồng ý cho hai đứa lấy nhau nên bảo anh về tiếp tục để tốt nghiệp đi.
Mọi chuyện như ý lão, hai đứa mở điện thoại, nghe máy của bà. Bà bảo em về quê đi để tiện giữ sức khoẻ, rồi ông bà sẽ vào quê thưa chuyện với bố mẹ em về việc cưới hỏi
Chồng em như cởi bỏ đc trăm bề. Ôm nựng em cả ngày rồi về quê tiếp tục việc tốt nghiệp
Lúc ấy em mới dám nói cho bố mẹ em biết, và dặn mẹ chuẩn bị đón bố mẹ chồng em. Mẹ em khóc nức nở rồi mắng chửi em đủ điều. Mẹ bảo em không đúng, thế là xấu xa, là nguy hiểm và có thể làm người khác không hiểu sẽ khinh thường mình. Bố em thì suy sụp hẳn tinh thần,vì trc giờ với bố em là đứa con gái biết đúng sai phải trái, vậy mà giờ như thế
Nhưng em biết em đang làm gì, em tự tin vì người đàn ông em chọn sẽ không bao giờ để ai khinh thường em, sẽ bảo vệ em
Sau đấy , mẹ chồng em có xuống tận HN thăm em, mua rất nhiều thứ và còn cho em tiền bồi dưỡng. Em dường như đã vượt qua được nỗi sợ hãi ban đầu
Rồi hai gia đình gặp nhau, vì muốn đợi chồng em tốt nghiệp , và chọn ngày đẹp nên lúc cưới nhau bụng em đã lùm lùm , mặc váy rộng cũng không che nổi nữa
Ngày đón dâu, bên nhà gái , hầu như ai cũng hiểu chuyện vì đã quá quen với cuộc tình của hai đứa nên đều vui vẻ chúc phúc. Chú rể thức đêm đi quãng đường xa mặt phờ phạc. Chỉ cô dâu là rạng rỡ, chả thèm khóc một giọt nước mắt nào căn bản vì sợ mặt sẽ thành cáo ngao khi lên được đến nhà trai.
Còn nhà trai, trừ anh em họ hàng và bạn bè thân thiết của hai đứa, đa số họ nhìn em với ánh mắt kiểu:
- Ui thằng Minh bị úp sọt rồi, thằng Minh bị lừa rồi, con này hơn tuổi mà, chắc cáo lắm...
Cũng không ít lần đến tai em những lời khó nghe. Em nói với chồng em, lão cười:
- Kệ con mẹ chúng nó vợ, biết đéo gì mà nói, vợ cứ ngẩng cao đầu hếch mặt lên mà đi. Nhà mình không nói thì thôi, chúng là gì mà phán
Rồi em quên ngay. Em về gần 4 tháng sau thì sinh Bin , mẹ chồng em hay trêu : cháu nó là giống ngắn ngày =))
Bin càng lớn càng giống y đúc bố. Hạnh phúc của em nhân đôi. Người đời dần bớt đi những lời khó nghe vì nếu lừa thì vợ chồng em không sống đc vui vẻ và hp như thế.
Và 4 năm sau, bây giờ em đang bầu thiên thần thứ 2, khó khăn lại ập đến khi suốt 3 tháng qua em chỉ nằm 1 chỗ
Nhưng người đàn ông ấy vẫn vậy, vẫn chăm sóc hi sinh cho em như những ngày đầu. Dù sóng gió cũng ko ít lần ập đến.
Mỗi lần có chuyện em lại nghĩ lại những năm tháng bắt đầu để lấy lại niềm tin.
Mới đêm qua thôi, lão còn thủ thỉ: Cún ơi, đừng lo gì nhé, dù chồng có lúc sai nhưng chồng vẫn yêu vợ lắm. Vợ đừng suy nghĩ nhiều mà ảnh hưởng đến con nhé. Giống cái thằng gì viết trên facebook nhờ, à ngay cả khi cả thế giới quay lưng với vợ con tao thì tao sẽ chống lại cả thế giới haha
Đàn bà yêu bằng tai mà, nên em mềm nhũn cả người luôn. Hôm nay mưa gió, lão đi thu lãi trên xã, chả biết hnay có bị con nào đẩy đưa không. Còn em ở nhà nằm không và hồi tưởng lại 

No comments:

Post a Comment