Monday, December 29, 2014

Chuyện vợ chồng- chuyện tình qua mạng

Nhữ Thị Thảo
Sau khi post truyện làm thế nào để vợ chồng em cưới đc nhau, em có nhắc đến 4 mẩu truyện ngắn em kể trước đấy. Một số chị em quen biết thì đã
đọc từ trước, còn có nhiều bạn inbox nói rằng rất cảm động vì t.y em kể và có hỏi về 4 mẩu truyện ấy.
Em xin ghép lại thành môt câu truyện hơi dài kể về : Hai vợ chồng em đã gặp và yêu nhau như thế nào nhé :))
CHUYỆN TÌNH QUA MẠNG
"Năm ấy, lang thang trên một diễn đàn, cô thấy một anh chàng có cái stt rất điệu : Buồn ơi, tớ là Khóc đây.
Cô ngẫu hứng chen vào : Khóc ơi, tớ là khăn Mu-soa đây
Rồi họ làm quen
Cô giới thiệu cô sinh năm 87,đang làm tại HN
Anh nói anh sinh năm 85,đang đi làm ở Phú Thọ nhưng rất hay đi công tác ở Hà Nội.
Họ xin số điện thoại, thi thoảng gọi điện, chát chít chuyện phiếm, tuyệt nhiên không có ý đồ tán tỉnh
Sau này biết anh lưu tên cô là Còm HN. Còn cô thì lưu là Phú Thọ vì chả ai biết tên ai
Một thời gian sau, có một buổi tối cô nhận được điện thoại của anh :
- '' Còm ah, em ở đâu thế, anh đang ở HN định rủ em đi uống nước''
Cô nghĩ : có nên gặp không, khi tên còn chưa biết, cô trả lời :
- Em đang ở phòng, vâng lúc nào rảnh thì qua chỗ em, em ở Giải Phóng
Có lẽ tò mò vì cô gái đã quen suốt một thời gian dài mà chưa gặp mặt, tối hôm ấy 8h anh đến địa chỉ mà cô cho
Cô lăn tăn, không hiểu anh là người thế nào, qua chát chít chỉ biết anh rất vui tính hài hước nhưng cái chất giọng như vịt đực chả có tí thiện cảm nào. Cô nhận điện thoại, anh bảo đang đứng ở ngõ đợi
Cẩn thận sợ bị ác cảm lần gặp đầu nên cô mặc nguyên bộ quần áo công sở màu đen, sơvin, xỏ đôi guốc 12 phân thủng thẳng bước ra ngoài
Ở sát cây cột điện đầu ngõ có hai anh chàng thấp tẹt, đều quần bò, áo phông, một anh ngồi trên con E Bờ Lết, một anh vắt vẻo trên con Nô Vô, hai con xe to uỳnh càng làm cho hai anh chàng bé tẹo như tranh đả kích. Thoáng giật mình, cô tiến lại gần chưa kịp nói gì thì một trong hai anh chàng lên tiếng
-Eo, em ơi sao em cao thế
(Cả guốc mới có 1m77 thôi mà cao gì)
Nhận ra cái chất giọng quen quen, cô đoán biệt danh Khóc là anh chàng này. Quần bò bó sát, áo phông vàng, 1m59 trông anh ta như cậu học sinh cấp 3,mỗi điệu cười tinh quái thì có vẻ là người lớn
Cô cười rồi hỏi :
- Ai đèo em đây
Anh bảo vs cậu bạn bên cạnh :
- Mày đổi xe cho tao, xe này thấp quá sợ em ấy mỏi chân
Cậu bạn có vẻ hiền lành, theo lời anh rồi 3 người đi
Ngồi sau xe anh, cô cao hơn hẳn cái đầu, họ hỏi tên nhau, rồi anh bảo đến quán càphe có bạn bè anh ấy đang đợi sẵn. Cô ngồi sau im lặng không nói gì trong lòng thấy có chút bất an
Bỗng có một xe máy có lẽ nhầm lẫn mà rẽ trái chú ấy lại bật xi nhan phải, làm anh suýt đâm vào xe, anh gọi với theo chửi :
- dm ông kia,ông đi kiểu gì thế
Cô giật mình, bất ngờ, sao với người lớn tuổi mà anh ăn nói như thế
Chú kia dừng xe đáp lại:
- Ơ dm tao già rồi sao mày chửi tao
Cô cười lớn vì cái tình huống vừa bất ngờ vừa hài này rồi họ tiếp tục đi
Đến trạm xăng, anh bảo dừng lại đổ xăng rồi châm điếu thuốc hút, anh quay sang cô hỏi một câu kinh khủng mà cả đời cô không quên được :
- Em làm điếu cho đỡ thối mồm
Đến mức này thì không còn gì để nói, lúc anh đổ xăng, cô gọi điện cho em gái bảo giả vờ giục cô về có chuyện gấp. Cô em bảo : "thôi giữ phép lịch sự uống nước đi rồi về"
Cô gần như khó chịu và miễn cưỡng theo anh vào quán cà phê
Xuống xe anh nói:
- Để anh đi trước chứ đi với em cao thế này ngại chết được
Rồi anh ta đi rất nhanh, cô nửa muốn theo nửa muốn chuồn về
Đang suy nghĩ thì anh gọi bảo lên tầng 3
Bước vào, đã thấy anh ngồi giữa đám đông toàn con trai có vẻ cao lớn hơn anh, cả đám quay sang nhìn cô rồi chào chị, chào em loạn cả lên. Cô bất giác nghĩ chẳng lẽ anh ta là xã hội đen. Thôi kệ đã đến rồi thì vào
Bước vào quán, cô ngồi cạnh anh, lia mắt nhìn quanh, quán caphe kiểu hát cho nhau nghe đã đông kín người. Bạn bè anh có vẻ rất quý mến anh và đều tò mò về cô gái hôm nay anh dẫn đến
Mọi người cười nói vui vẻ, anh giới thiệu qua loa rồi gọi nước Cam cho cô, cô hơi bất ngờ vì anh vẫn nhớ cô có lần nói cô chỉ thích uống cam nóng
Anh vui vẻ đúng như con người cô quen qua mạng chứ không phải kẻ sỗ sàng vừa nãy. Cô lấy lại tâm trạng, hai người chọn bài hát
Chưa kịp hát, chưa kịp uống ly cam nóng thì có hai cô gái đến ngồi cùng nhóm. Vẻ mặt anh có chút lúng túng. Hình như mọi người đều biết hai cô gái ấy.
Bất giác anh cầm tay cô, rồi nói nhỏ :
- Em vờ làm người yêu anh nhé!!!!
Cô giật mình, nhưng nhìn ánh mắt anh có vẻ rất khẩn thiết, cô gật đầu rồi im lặng theo ý anh
Anh quàng tay qua eo cô rồi nhìn một trong hai cô gái vừa đến nói
- Đây là Thảo, người yêu anh, bọn anh yêu nhau được 3 tháng rồi
Cô đẩy anh ra vì cảm giác không thoải mái, anh lại nói thầm
-Giúp anh một chút, cô kia là bạn gái cũ của anh, bọn anh chia tay lâu rồi
Giờ cô mới để ý vẻ mặt cô gái ấy nặng trĩu, mắt trực khóc
Thôi thì đã đồng ý thì giúp đến cùng, cô ngồi sát lại anh rồi mỉm cười với người con gái kia, nụ cười của cả hai đều rất gượng gạo
Không khí trùng xuống vì có lẽ ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra
Một cô bạn gái trong nhóm có vẻ không ưa cô vì người yêu cũ của anh bắt đầu rưng rưng nước mắt, có lẽ họ quen biết nhau
Cô chợt thấy có gì nghẹn ở cổ, cô hiểu cảm giác ấy vì cũng là con gái
Rồi dường như cảm thấy không tiện, một lúc sau người con gái ấy ra về trước
Cô ngồi xa anh rồi hỏi :
- Sao phải làm như thế
Anh cảm ơn cô rồi bảo sẽ có một lúc nào đấy kể cho cô nghe về câu truyện tình ngang trái của anh với người ấy
Cô băn khoăn rồi cũng quên ngay, quay lại nói chuyện với mọi người
Anh hát hay và rất say sưa, như chẳng có chuyện gì xảy ra, tay vẫn cầm tay cô. Bất giác cô thấy một cảm giác gì đấy rất khó tả
Rồi anh đưa cô về, quãng đường về anh nói rất nhiều chuyện với một con người hoàn toàn khác. Rồi anh hứa một lúc nào đấy khi hai người thân nhau hơn anh sẽ kể cô nghe về tất cả cuộc sống của anh
Về đến ngõ khu cô ở, anh dừng lại, hỏi :
- phòng em có bật lửa không, vào lấy anh mượn châm thuốc
Cô vào phòng mang hộp diêm ra, trời bắt đầu có mưa, cô giục anh về. Anh bảo:
- Uh anh về đây, mai anh về nhà luôn rồi, chắc sẽ lâu mới gặp lại em đấy
Cô cười rồi hai người chào nhau, bước vào được một đoạn, cô bất giác quay lại, chạy lại gần anh rồi cúi xuống hôn nhẹ vào má anh
Anh tròn xoe mắt, ngạc nhiên. Cô vồn vã :
- Ơ em vẫn đang trong vai người yêu anh mà.
Rồi cô chạy thật nhanh vào trong không kịp cho anh nói gì
Đêm ấy họ nhắn tin với rất nhiều. Dịp nào đi công tác thì sẽ gặp lại nhau
Rồi cô ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau trời bất ngờ mưa rất lớn. Anh không thể về Và mọi chuyện như một sự sắp đặt của ông trời
Sáng hôm sau khi vừa thức dậy, em gái và chị bạn cùng phòng đã tra khảo cô bằng loạt câu hỏi : Nào, gã đấy sao em? Đi xe gì chị? Cao to, Đẹp trai không? Nghe bảo trai đất tổ ghê gớm lắm đấy...
Cô cười ngất
- Cao to ghê gớm gì, người gì bé tẹo lại còn lùn tẹt. Đứng đến cổ thôi đây này. Trông buồn cười bỏ mẹ ra. Nói chuyện thì vô duyên ầm ầm. Giọng thì như vừa dậy thì bị vỡ giọng ý
Cô em đáp vào:
-Haha nhưng đẹp trai không?
-Đã nhìn rõ mặt đâu mà biết. Được cái dùng nước hoa gì ý, ngồi sau thơm cực
Mà về quê rồi, thôi đừng nhắc nữa
Cả phòng cười ngất
Rồi mọi người chuẩn bị đi làm, cô thoáng bâng khuâng nhưng cảm giác qua nhanh và xem như một cuộc gặp gỡ bình thường của những kẻ hiếu kỳ
Cô cũng chẳng còn là kẻ lần đầu rung động, hay phải nói rằng cô là người từng trải. Sau khi chia tay tình đầu, cô rời xa quê, ra thủ đô với quyết tâm bỏ hết tất cả quá khứ sau lưng. Trước cái ngày gặp anh cô đã từng là kẻ bất cần, buông xuôi, chỉ biết ngày đến công ty, tối về cắm đầu vào máy tính với mấy trò không mục đích
Mái tóc dài cô cắt phăng thành tém đến nỗi em gái cô còn bảo nhìn như người bị bệnh phải cạo đầu. Có lần về quê, nhìn thấy cô, mẹ cô còn quay mặt đi rồi nặng lời :
- Mày đi luôn đi, khi nào tóc mọc lại hãy về
Không bao giờ cô quên cái quãng thời gian ấy, tất cả trở về con số không, trống rỗng, chới với. Cô không còn niềm tin vào cái điều mà người ta gọi là chân tình, là sống chết vì nhau.
Mọi mối quan hệ lúc đấy chỉ giống như khách sáo, xã giao, không mục đích. Bạn bè, em gái đều có đôi, đêm đến lại hẹn hò, trong phòng lúc nào cũng sập xình nhạc nhẽo. Riêng cô như kẻ lạc lõng, không thích nghi cũng không xa lánh. Đến quần áo, phấn son cũng chẳng buồn thay đổi, như con nhà quê lần đầu ra thành phố
Thế nên trong lòng cô tự biết gặp anh cũng chỉ là một chút tò mò về con người đã giết thời gian cùng mình trong thời gian qua trên mạng
Cô nhớ có một lần, giờ nghỉ tại công ty, cô dùng số điện thoại bàn gọi vào số anh
Anh nghe máy, chưa cần nghe ai ở đầu dây nói gì, đã nhẹ nhàng : Em ah
Cô dập máy luôn rồi từ lúc đó đã mặc định anh đã có một cô gái nào đấy, ví như người yêu và thường xuyên gọi điện cho anh bằng đầu số 04
Thế nên cuộc gặp gỡ hôm qua chả có ý nghĩa gì cả.
Mọi việc trở về bình thường
Cô đi làm, trời mưa tầm tã. Buổi trưa nhận được tin nhắn của anh:
- Anh vừa ngủ dậy, mưa to quá, chắc không về được rồi em ah
Như kiểu thân quen nhau lắm .Có lẽ đấy là cách anh nói chuyện với tấy cả các cô gái. Bao giờ cũng kèm theo cái Em ah nghe ghét ghét.
Cô trả lời qua loa:
- Uh, thế anh dậy đi ăn đi, tạnh mưa rồi về
Chiều hôm ấy anh không về được thật. Mưa tận tối
Vừa đi làm về, đang mệt không muốn làm gì, cơm còn chả buồn ăn, thì anh gọi cô:
- Em ơi chêt rồi anh không về được, đang đi ăn Vịt bên Linh đàm với bạn, em rảnh không anh qua đón đi ăn
Cái giọng nghe rất là ghét. Toàn âm bass, chả tí cảm xúc nào
- Đông không ạ, giống hôm qua là em không đi đâu
- Có hai thằng bạn thân nhất của anh thôi, một thằng béo, một thằng gầy
Nghĩ ở nhà một mình cũng chán, hai người cùng phòng đều đi hẹn hò rồi, cũng không muốn anh phải đón nữa cô đồng ý rồi bắt taxi qua Linh Đàm
Đến nơi, quán Nhung Hiền 2,thấy anh cùng hai anh bạn tối qua đã chờ sẵn, đúng là một gã cao to bụ bẫm, một gã còi ngang cơ anh
Giờ mới nhìn rõ mặt, anh có gương mặt dễ nhìn, mũi cao nhưng bị gãy đoạn nối với trán trông buồn cười
Miệng cười tươi nhưng răng đen xì ám khói thuốc lá
Vẻ mặt vênh vênh như kiểu trẻ trâu khiến cô lăn tăn vụ anh ta bảo hơn mình 2 tuổi. Nhưng thôi chắc là trẻ hơn tuổi chứ nói dối làm gì
Chào hỏi linh tinh, rồi cô cứ cắm đầu vào cái đĩa khoai tây rán. Bởi ngại ăn vịt phải nhồm nhoàm mất thể diện quá.
Bỗng dừng chuyện hỏi cô :
- Sao em ăn lắm khoai thế, anh gọi cho em đĩa nữa nhé
Ôi trời ơi, lại lộ cái bản chất vô cùng duyên dáng ra rồi. Rõ là ngượng
Mà đúng thật, đĩa khoai hết vèo lúc nào cô cũng chả để ý. Nhưng có cần phải chu đáo kiểu thế không
Cô trả lời :
- Thôi em no rồi
Hai anh bạn cười rũ rượi, làm cô có chút xấu hổ
Ăn xong, họ ra công viên trải chiếu uống trà đá. Cô bắt đầu tự nhiên nói chuyện và tếu. Cũng có một tí duyên nên những câu chuyện của cô làm mọi người cười nghiêng ngã. Anh nhìn cô, trêu trọc như hai người quen thân nhau lâu lắm rồi
Hai anh bạn nói:
- Hai đứa mày yêu nhau đấy ah. Nhìn nhau tình tứ thế, hay bọn tao về trước nhá
Cô thoáng ngại và lúng túng nghĩ không hiểu sao hai đứa lại thế. Anh cũng chợt ngượng và cái vô duyên lạo tòi ra
- Xấu thế này ai thèm yêu
Cái câu này phải giành cho những kẻ yêu nhau đùa chứ. Anh nói xong rồi cười ngặt nghẽo
Ngậm bồ hòn vẫn vẻ mặt tự nhiên cô cũng cười hôi theo
Rồi anh lại cầm tay cô, chẳng hiểu sao cô cứ để yên tay như thế.
Hai kẻ xa lạ cứ cười nói vui vẻ như thế như chẳng có ai ngồi cùng
Anh bảo anh không ghét người Thanh Hoá vì ông bà ngoại anh cũng là người Thanh Hoá. Khiến cô có vẻ thoải mái hơn vì vốn đã gặp nhiều kẻ có cái định kiến chết tiệt ấy.
Anh kể Bố anh làm bảo vệ cho ngân hàng, mẹ anh thu mua phế liệu, cuộc sống bình thường. Mọi thứ đều gần gũi
Rồi họ chia tay nhau về. Anh có vẻ bịn rịn, cô cũng nao nao trong lòng. Chẳng lẽ 23 tuổi còn bị sét đánh, cô tự thấy mình bị khùng
Về đến phòng, họ lại nhắn tin nhắn nhủ ngày mai anh về bình an, sẽ gặp lại nếu có cơ hội. Không một lời tình tứ,không tán tỉnh
Cô không nghĩ nhiều lắm rồi ngủ thiếp đi.
Và ngày mai anh về quê thật
Những ngày sau đấy hai người liên lạc nhiều hơn. Anh bắt đầu gọi điện nhắn tin cho cô vào bất kỳ khi nào có thể. Cô cũng thấy cuộc sống dễ chịu hơn khi có thêm một việc mới là nghe và trả lời điện thoại tin nhắn của anh
Vẫn như thế, vẫn là những lời hỏi thăm xã giao
Cô bắt đầu nói chuyện thêm với anh bạn thân mập ú của anh. Biết được rằng : anh là kẻ rất đa tình, tình trường tỉ lệ nghịch với chiều cao
Cô không tin, nghĩ rằng có lẽ anh bạn muốn dọa cô, có thể anh ấy biết anh có ý định gì đấy với cô nên muốn ngăn cản, có thể sợ cô bị bạn mình lừa. Vì cô nghĩ cái con người ấy sao có thể là kẻ phong lưu. Vừa vô duyên, vừa trẻ con
Nhưng cái ánh mắt thì thật thà lắm. Cô nhìn người ít khi sai mà.
Cho dù sao cũng chẳng sao. Cũng sẽ rất thú vị nếu có chuyện với một anh chàng đa tình.
Cô không hỏi anh điều gì cả. Mọi chuyện cứ tự nhiên như tất cả đã rõ ràng và họ đã hiểu nhau từ lâu. Một buổi tối, cô và anh đang nói chuyện. Anh hỏi
- Em đang ở đâu thế
- Em đang ngồi ở nhà thôi, có bao giờ đi chơi đâu
- Thật không
- Thật mà, sao anh lại hỏi thế
- Uh thì anh thấy con gái giờ toàn nói dối. Có khi đang ngồi với anh nào nhưng vẫn nói đang ở nhà ấy.
Cái giọng vẫn chả có tí dễ thương nào. Cứ chan chát òm òm
- Uh thì đâu phải ai cũng thế, anh bị lừa nhiều quá rồi ah mà đa nghi thế
-Uh, người yêu cũ của anh toàn thế nên anh đá hết rồi
- Kinh nhờ, đá hay bị người ta đá. Anh bé tẹo thế vung chân phát là bay cả cây số rồi
Anh cười khà khà
-Anh bé nhưng anh tỉnh lắm
-Ờ, thế anh đang ở đâu
-Đang đứng ở gốc cây trước nhà gọi điện cho em
-Sao không ở trong nhà, ra gốc cây làm gì
-Đứng đây mới nói to rõ ràng được
- Ui trời
- Mà em ơi
- Sao anh
- Em muốn gặp anh không
Đúng là rất to và rõ ràng, cô giật mình và cũng tự biết cảm giác của mình thế nào chỉ là không muốn nói ra
- Gặp làm sao được, anh ở xa quá, lại đi làm suốt thế nữa
-Không sao, chỉ cần em trả lời muốn gặp hay không thôi
- Uh thì có
Cô cười lớn
-Thế giờ anh bay đến chỗ em nhá
Em có đỡ được anh không.
Không nhịn nổi, cô cười bò lăn
-Anh làm em vỡ bụng rồi đấy, chết mất. Người chứ chim đây mà bay
-Anh biết bay đấy, em ra cửa chuẩn bị đỡ anh đi không anh ngã dập mặt
Ngay cả lúc cần lãng mạn cũng chả tử tế chút nào
- Rồi để em ra đỡ haha
Cô ôm bụng nghĩ đến trò trẻ con của anh
Cánh cửa phòng bỗng mở toang
Anh xách balo bước vào, miệng cười như địa chủ được mùa
Cô há hốc miệng, mắt tròn xoe, không biết đang xảy ra chuyện gì nữa
Cô em và chị bạn trên gác hỏi dồn
-Ai kia chị, ai thế
Cô vẫn cầm điện thoại trả lời
-Ờ ờ, Phú Thọ đấy
Hai người cười khúc khích. Bà chị trêu :
- ui trời ơi bất ngờ quá, nãy giờ nghe nói chuyện điện thoại tưởng đùa chứ haha
Anh vẫn đứng giữa phòng cười theo, vẻ mặt hơi mệt vì chắc vừa đi quãng đường xa
Chân tay cô run rẩy, đầu tóc bù xù, quần áo ở nhà xộc xệch, cô bảo
- Anh đúng là ma rồi
Anh để balo xuống rồi nói
-Anh xem em có nói dối anh không với cả tại em bảo em muốn gặp anh còn gì
Đói quá, còn cơm nguội không anh ăn với
Cô em gái trả lời
- Chị mang anh ấy đi ăn đi, hết cơm rồi
Nói mà cứ cười khúc khích
Anh nhìn cô, cái ánh mắt ấm lắm, nhưng cái miệng thì chua ngoa:
- Ở nhà nhin em kinh khủng thế này á
Cô nhìn lại mình, khó coi thật nhưng giờ thì cô chả thèm chấp nữa. Vội thay quần áo rồi cùng anh đi ăn
Cô như đứa trẻ được kẹo, cứ tíu tít hỏi anh đủ chuyện
Rồi cô tò mò
- Anh đi công tác ah, sao lại rảnh vào thăm em
- Không, anh bỏ làm xuống đây
-Èo sao lại thế, bố mẹ anh không biết ah
- Không, vì anh nhớ em nên anh xuống. Không được ah, thế để anh về nhé
Cô nhìn anh hồi lâu, mắt anh nghiêm túc như đợi cô trả lời
- Anh điên ý. Nhưng anh ở đâu
- Trời, anh thiếu gì bạn bè ở đây
Nào thế bây giờ em trả lời đi, nhớ anh không. Không là anh về luôn
Trời ơi đây là tỏ tình hay bức cung
Cô nghiêm túc :
- Có, em sợ anh quá đấy
Anh cười haha, vẻ mặt đắc ý. Thế là họ yêu nhau. Đơn giản như thế
Rồi tình yêu cứ dần lớn lên, anh cứ thi thoảng lại bay đến với cô kiểu bất ngờ như thế, có hôm là cả lúc 11h đêm chỉ để xem cô có nói dối không. Có lẽ trong anh bị mất niềm tin vào điều gì đấy, có lẽ anh thích sự đơn giản
Anh cưng chiều cô hết mực, hết khả năng có thể, quãng đường Phú Thọ - Hà Nội - Thanh Hoá in hằn vết chân ngắn tũn của anh
Khi không muốn giấu nhau điều gì nữa, anh kể cho cô nghe hết sự thật về tình trường kinh khủng của anh
Một năm yêu nhau sau đấy cô mới biết anh sinh năm 89 kém cô 2 tuổi. Vì anh nhớ có lần anh đọc thấy cô viết rằng cô không thích người kém tuổi nên phải nói dối và phiếm bạn bè để che đậy
Anh đang còn đi học và
Bố anh làm giám đốc ngân hàng không phải bảo vệ
Sự thật gì lúc này cũng chẳng còn quan trọng
Không lâu sau đấy họ làm đám cưới, một đám cưới sau bao nhiêu khó khăn, khoảng cách, không thiếu nước mắt và ngập tràn hạnh phúc
Sau gần 5 năm bên nhau họ giờ đã có một cậu con trai kháu khỉnh ,đáng yêu và chuẩn bị đón thiên thần thứ 2
"Tình yêu không được tính bằng thời gian . Tất cả là duyên số. Khi cánh cửa này khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Chỉ cần bạn đừng nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã khép để rồi bỏ lỡ những cơ hội tốt đẹp đang đến với mình. Chúc các bạn may mắn trong tình yêu "

No comments:

Post a Comment