Monday, December 29, 2014

Chuyện vợ chồng- Câu chuyện về sự phản bội tình bạn

Nhữ Thị Thảo
Câu chuyện về sự phản bội tình bạn
Thời gian gần đây, Newfeed hay có những chia sẻ về những câu chuyện mất người yêu, mất chồng vì bạn thân. Những lúc ấy, tôi lại rùng mình
vì bất chợt chạm vào nỗi đau mà tôi đã cố quên mấy năm qua. Và ở đây tôi không mất người yêu mà mất bạn. Một người bạn đã từng là tri kỷ
Tôi có rất ít bạn thân, mà đã thân thì thực sự sống chết có nhau kiểu như người ta hay ví von tục một chút là; Như cứt với đít ý =))
Trong đấy có người cùng chia đắng sẻ cay với tôi bao năm trời. Hai đứa như sam, có mặt tôi là sẽ có cô ấy, có cô ấy chắc chắn sẽ có tôi. Cô ấy xinh xắn và dịu dàng hơn tôi, có lẽ vì cái khác biệt ấy lại thân đc với nhau.
Năm ấy khi tôi và chồng yêu nhau được 1 thời gian, tôi gọi cô ấy đến phòng làm bữa cơm gọi là ra mắt người yêu. Người yêu tôi khá gần gũi nên khi biết đây là người bạn thân nhất của tôi anh cũng tỏ ra thân thiện và quý mến. Đêm ấy, bạn tôi ngủ lại vì mải ăn uống nói chuyện xong thì đã muộn
Như một cảnh trong MV ca nhạc : Tôi nằm giữa, bạn tôi và người yêu tôi nằm hai bên
Chồng tôi trêu trọc :
- Cho anh nằm giữa đi haha
Cô ấy chỉ cười vì biết anh đùa, tính anh như thế, miệng cứ mở ra là lộ bản chất :))
3 người nằm tâm sự gần hết đêm mới ngủ được. Tôi cứ kể hết chuyện này đến chuyện khác về kỷ niệm của hai đứa cho anh nghe. Đôi lúc anh còn xuýt xoa :
- Ù uôi hai đứa làm anh cảm động quá, sao em không bớt ít dịu dàng cho người yêu anh , đứa thì rõ dịu dàng, đứa thì như sư tử
Tôi véo anh :
- Thế mới chơi đc với nhau
Sau tối hôm ấy không lâu sau tôi và người yêu có giận nhau vì chuyện gì đấy mà tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ lỗi là do tôi. Chúng tôi chia tay những 2 ngày
2 ngày đấy, tự tôi biết mình sai , mà đã sai là phải nhận lỗi. Không thể để mất tình yêu vì cái tự ái bướng bỉnh vô lý của mình được. Tôi lên chỗ anh học gặp anh để xin lỗi.
Anh đón tôi từ cổng trường, miệng đã cười toe toét :
- Đồ hâm, anh biết là em sẽ lên mà, nhưng mất 2 ngày liền, đến ngày thứ 3 mà không lên lại mất công anh phải xuống :))
Tính cả hai đứa đều như thế, ai sai ai đúng không quan trọng. Cứ gần như sợ mất nhau sẽ tự giác tìm lại.
Thế là chẳng cần tôi phải nhận lỗi, chúng tôi như chưa hề có cuộc cãi vã trước đấy. Anh đưa tôi đi ăn, trêu chọc nhau vì cái tình yêu bọ xít này. Lúc về phòng, anh bảo
- Anh có chuyện cho em xem này, đảm bảo em bất ngờ lắm
Trong đầu tôi đã nghĩ đến một món quà hay một trò gì đấy của anh
Anh bật máy tính, mở nhật ký Yahoo
- Em đọc đi
Tôi sát lại, nhìn thấy cuộc hội thoại là nick yahoo của cô bạn thân . Từng dòng từng câu chữ hiện lên làm tôi choáng váng. Người tôi run lên , mắt mờ đi .
Trong cuộc hội thoại đấy, anh nói với cô ấy rằng chúng tôi đang giận nhau và vừa chia tay
Cô ấy bày tỏ sự quý mến anh từ lần gặp đầu tiên ở phòng tôi, có đoạn còn chê bai con người tôi.
Cô ấy rủ anh : hôm nay em nghỉ học anh vào phòng em chơi nhé
Không biết người yêu tôi đã nói gì , đã vào phòng chưa nhưng cô ấy nói những câu mà đến lúc này nghĩ lại tôi vẫn còn đau
- Chúng mình đến với nhau đừng cho Thảo biết anh nhé. Cứ để một thời gian khi mọi chuyện qua đi rồi hãy công khai
Chỉ đọc đến đấy thôi , tôi oà khóc , quay sang anh, tôi gào lên :
- Hai người đã làm gì, tại sao lại đâm sau lưng tôi thế nàyyyyyyyyyy
Anh ôm tôi vỗ về :
- Em bình tĩnh, anh chưa hề làm gì có lỗi với em . Chỉ là em đòi chia tay, anh buồn nên đã nc với bạn em. Anh không ngờ bạn em đã nói chuyện theo 1 hướng khác
Anh phải cho em biết , em có một người bạn thân như thế nào.
Tôi không kìm được nữa, điều này còn đau hơn cả sự phản bội trong tình yêu
- Tại sao anh lại làm thế, sao lại dùng cái phép thử này với bạn emmmmmmmm
- Nếu như anh có gì với nó, anh đã không cho em xem những điều này. Hôm ở phòng anh đã cảm nhận đc bạn em không như em nghĩ rồi
Em xem đi, nó vừa nhắn tin hẹn anh đây này.
Tôi run tay cầm điện thoại, vào tin nhắn. Vì không thể bình tĩnh, tôi ấn gọi lại luôn. Bạn tôi nghe máy giọng nhẹ nhàng :
- Anh ah
Lúc ấy, tất cả như tối sầm lại. Tôi gào lên trong điện thoại. Những câu chửi thề mà sau đấy khiến tôi hối hận :
- Dm mày, tại sao m đối xử với tao như thế. Tại saoooooooo. Đàn ông trên đời này chết hết rồi à, mà phải là anh ấy
Giọng tôi đầy nước mắt
Bạn tôi lại tỏ ra bình tĩnh :
- Màu hỏi lại người yêu mày xem ai nhắn tin trước
Rồi nó tắt máy
Tôi ngồi gục xuống, ước gì đây là trò đùa. Nhưng không phải.
Đáng lẽ ra cô ấy nên khuyên nhủ người yêu tôi đừng giận dỗi tôi, đáng lẽ nên vun vén, đáng lẽ khi anh mở lời trêu ghẹo, cô ấy nên đáp lại bằng những câu mắng mỏ thậm chí là chửi rủa cũng được . Rằng anh là đồ tồi, anh không biết cô ấy là bạn thân tôi sao mà làm vậy. Thế nhưng lại là lời tỏ tình và dặn dò cho một cuộc tình mới
Tôi nhắn một tin:
- Mày làm tao thất vọng. Giữa bọn mình xem như chấm hết
Rồi tôi giận luôn anh. Tôi chạy ra bắt xe về lại Hà Nội
Anh lao theo cố giải thích và xin lỗi vì đã dùng cách này để thử
Nhưng anh đâu biết, cô ấy quan trọng với tôi như thế nào. Tình bạn tri kỷ suốt bao năm sụp đổ đau đớn trong nước mắt.
Tôi cố vùng vẫy khỏi anh, tôi cần bình tĩnh. Anh ôm chặt tôi giữa bến xe buýt .
Suốt ngày hôm ấy tôi nằm dài trong phòng. Tôi gọi điện cho mẹ kể, vì mẹ biết tình bạn bao năm qua. Mẹ bảo :
- Con sai rồi, đáng lẽ ra đừng gọi điện lại, hãy xem như không có chuyện gì. Vì người yêu con vẫn ở đấy, nếu con bình tĩnh tìm cách khác , con đã giữ đc tất cả
Giờ thì muộn rồi. Con người tôi vốn như thế. Không thể kiềm chế được trước điều gì đụng chạm đến sự tôn thờ của mình. Và tôi mất bạn.
1 năm sau chúng tôi làm đám cưới, tôi đã suy nghĩ nhiều trước khi nhắn tin báo cho cô bạn ấy
- Tao chuẩn bị cưới, mày về nhé, chuyện qua rồi hãy để nó qua đi. Tao vẫn chỉ có mày là bạn thân
Cô ấy không nhắn lại và cũng không về
Đêm trước ngày đón dâu, tôi khóc nức nở.
Sau đám cưới, có một ngày bạn tôi liên lạc với tôi qua yahoo:
- Tao xin lỗi mày, tao hối hận lắm. Nhưng tao không muốn đối diện với mày và anh Minh nên tao đã không về. Cho tao xin lỗi
Rồi từ đấy chúng tôi chính thức trở thành người xa lạ. Dù tôi vẫn luôn theo dõi cuộc sống của cô ấy. Chỉ biết rằng lúc này bạn tôi cũng đã có gia đình, có con. Cuộc sống có hạnh phúc hay không thì tôi không cảm nhận được.
Thi thoảng có đọc được câu chuyện nào tương tự, chồng tôi lại quay sang tôi nhìn :
- Vợ có buồn không hehe
Tôi cáu :
- Im đi không em đạp anh phát chết luôn bây giờ, còn nhắc nữa ah

No comments:

Post a Comment