Nam Nguyen
Cuộc sống càng công nghiệp hóa thì việc ăn sáng càng thay hình đổi dạng. Bây giờ không mấy ai nhớ cảnh sáng sớm phải ăn no căng bụng cơm rang với tóp mỡ để còn đi học, đi làm nữa. Dân thành phố đa số cũng ít ăn sáng ở nhà, lấy cớ mất thì giờ, mờ sáng đã phi ra đường và khá nhiều người bắt đầu ngày làm việc xong, rồi mới túc tắc đi ăn sáng! Còn giới làm ăn cũng như dân chơi thì đã từ lâu lấy việc ăn sáng làm cớ tụ bạ, giao lưu, à ơi, “biểu dương lực lượng” là chính, chứ ăn là mấy...
Cuộc sống càng công nghiệp hóa thì việc ăn sáng càng thay hình đổi dạng. Bây giờ không mấy ai nhớ cảnh sáng sớm phải ăn no căng bụng cơm rang với tóp mỡ để còn đi học, đi làm nữa. Dân thành phố đa số cũng ít ăn sáng ở nhà, lấy cớ mất thì giờ, mờ sáng đã phi ra đường và khá nhiều người bắt đầu ngày làm việc xong, rồi mới túc tắc đi ăn sáng! Còn giới làm ăn cũng như dân chơi thì đã từ lâu lấy việc ăn sáng làm cớ tụ bạ, giao lưu, à ơi, “biểu dương lực lượng” là chính, chứ ăn là mấy...
Nói vậy chứ ăn chơi là tuyệt đối khó, cứ thử rồi biết ngay, chả phải có tiền là đã biết đâu. Đơn giản cái vụ ăn sáng, nếu bạn đang ở Hà Nội hay Sài Gòn, mà muốn ăn sáng cho “tử tế” khó phết đấy! Tiêu chí chỉ vậy thôi: ăn sáng ở đâu ngon một tí, oai một tí, ngồi chỗ đẹp một tí, bàn công việc được một tí, có chỗ để xe cộ nữa thì càng hay...Mấy đòi hỏi thôi, nhưng tìm được thì quá khó chứ không phải khó!
Nhiều người đành chia làm 2 bước: lúc đầu chạy đi đâu ăn cho nó “ngon” đã (Hà Nội thì phở vỉa hè, xôi Hàng Hành, bánh cuốn Tô Hiến Thành...Sài Gòn thì phở Hòa Pasteur, miến gà Trần Cao Vân, hủ tíu chợ Phạm Văn Hai...) sau đó mới chạy đi tìm chỗ ngồi bảnh chọe để “ăn sáng cà phê”. Chứ chỗ vừa ngon, vừa sang, lại tụ tập giao lưu được ít lắm mặc dù toàn thành phố nhiều triệu dân cả...
Chỗ “sang trọng” chả có nhiều lựa chọn: khách sạn 5 sao thì sang đấy, nhưng bị mất tiêu chuẩn “show hàng”-cái này cũng quan trọng lắm, nhất là đối với Hà Nội, thế nên hãn hữu thôi, ăn thì lại quá kém. Ngồi cho “oai” mà lại đông vui, đỗ được ô tô thì Hà Nội chỉ có quanh quẩn Highland Cafe NHà Hát Lớn, dọc Phan Chu Trinh (Pari-Dehli, Cherry, Bud`Cafe 17, ra đến 16 Lý Thường Kiệt, Vân Nam...rồi đến Le Bon “bảo tàng”, Climax “cung văn hóa”...). Những chỗ này ăn uống đa phần là kém hoặc không phong phú mấy, anh em doanh nghiệp hay cán bộ nhà nước đi ra đi vào trịnh trọng bắt tay nhau (Hà Nội bé tí, nếu tính quen nhau chắc là 90% ít nhất có người quen chung!), mấy cô chân dài điệu đà ngồi cầm iPad và gẩy gẩy mấy sợi phở gà lõng bõng...Rẹt một cái có một tốp người đi ô tô đến, tất cả lại ngước nhìn rất nhanh xem “who is who” rồi lại cắm mặt vào ĐT hay chuyện trò rôm rả với nhau như chẳng biết có sự tồn tại của thế giới xung quanh, “kiểu” nó phải thế...Ô tô “xịn” thường được đỗ ngay cửa, ô tô thường thì bị điều đi xa một chút, có khi đi đâu chả biết, chả quan trọng...Hà Nội là thế, ai cũng “bố tướng”, ai cũng “không phải dạng vừa đâu”. Chỗ sang trọng như vỉa hè Metropole thì chủ yếu ngồi để cho “ông đi qua, bà đi lại” nhìn thấy chứ ăn uống gì đâu, Opera Đặng Thái Thân mãi không nấu ngon lên được, bún thang bà Ẩm ở Cửa Nam thì dạo này bớt ngon rồi, Thủy Tọa là chỗ ngồi rất thư thái lại chả có chỗ đỗ xe, mà có mấy cái ghế sắt từ thời mở cửa đến giờ vẫn chưa thay, ngồi đau ê ẩm...
Sài Gòn có nhiều lựa chọn hơn một chút, nhưng vẫn khó như thường. Trước kia có Fafilm gần đạt hết các tiêu chí trên, nhưng bây giờ bị bỏ mất rồi. Văn Thánh thì xa, Dinh Độc lập bây giờ ầm ĩ như sân Thống Nhất, chả còn gì “tao nhã” nữa. Mấy năm nay tôi tránh xa khách sạn Rex, nơi tụ bạ ăn sáng của giới doanh nhân Sài thành và các tỉnh lên đây, mang tiếng 5 sao nhưng chẳng khác gì cửa hàng mậu dịch. Bàn nào cũng năm bảy anh hai, ăn nói rổn rảng, chạy từ bàn nọ sang bắt tay bàn kia, rồi hẹn nhau chiều đi nhậu, mai đi “cuốc đất”...giống như trên sàn chứng khoán những năm còn thịnh vượng. Chỉ có việc ai trả tiền mà cũng giành nhau như trẻ nít! Có một chỗ “tụ điểm” nữa lúc đầu cũng khá thích hợp, nhưng nay nên tránh xa, đó là tầng một của tòa nhà Sunwah. Nơi đây có vẻ “dân chủ” hơn một tí, đồ ăn cũng ngon hơn một tí, nhưng đông đúc hơn cả Rex, toàn dân doanh nghiệp, mánh mung, Việt kiều...như đi trảy hội. Thậm chí buổi tối mát trời, ngồi xung quanh Sunwah thực ra rất dễ chịu, nhưng cái cảm giác “trên sân khấu” của một “hội chợ phù hoa” to lớn là thành phố đã từng là hòn ngọc Viễn Đông này làm tôi mất hết hứng thú với việc “cà phê”! Thực ra ngay đối diện có chỗ khá hay, ngồi sướng hơn nhiều, đó là tầng 1-2 của khách sạn Palace, giá cả chả khác mấy nhưng lịch sự mát mẻ hơn hẳn, món phở đuôi bò ăn rất được, thiếu mỗi điều kiện để “show hàng” nên bà con ta vẫn thích chọn Sunwah hơn-âu cái thói “một miếng giữa làng” không phải chỉ bệnh chung ngoài Bắc, mà cũng ăn sâu cả vào thành phố Hồ Chủ tịch rồi...
Cuối cùng tôi cũng đã tìm được một chỗ tuyệt vời ở Sài Gòn, thừa sức đáp ứng tất cả các điều kiện đặt ra kia, người Sài Gòn cũng ít biết chỗ này, nay chia sẻ với mọi người nhé: quán ăn Tự Do Liberty ở đường Đồng Khởi, ngay ngã ba đối diện Sheraton. Riêng về lịch sử thì nơi này chắc chỉ thua Dinh Độc lập- nơi đây trước kia là vũ trường khét tiếng, bạn đến đây vẫn có cảm giác cứ như chưa lâu lắm những nhân vật như Nguyễn Cao Kỳ hay “hắc đạo” như Đại “Ca thay” chiều chiều dẫn tay chân đến đây ăn chơi, đạp phá, đốt tiền cùng vũ nữ. Có người anh trước kia làm lính lái, ăn chơi các kiểu, nay Việt kiều Mỹ, bọn mình mời vào đây còn dợm chân không dám bước vào ngay, vì “ngày xưa hôm nào trúng mánh lắm mới dám tới đây, toàn thứ dữ không à...!”. Bạn đánh xe tới buổi sáng, có nhân viên chạy ra lơ xe tận tình ngay, chỗ lúc nào cũng có vì vắng hoe...Bước vào tới cửa, dù mới sáng sớm, nhân viên phục vụ mặc đồng phục đâu ra đấy chạy ra hỏi chu đáo xem bạn đã đặt bàn chưa (ai đặt bàn buổi sáng sớm vậy trời?). Lần theo cầu thang dát gương sáng lóa đã thấy “khung trời hoa bướm ngày xưa”, lên gác phòng ăn mênh mông, nhưng thú nhất là ngồi ngoài ban công! Ban công uốn cong như một nét ngài, bạn ngồi nhìn xuống đường Đồng Khởi, khách sạn Sheraton, xem dòng người hối hả đi làm buổi sớm khi trời vẫn còn mát dịu...
Bàn nào cũng phủ khăn trắng tinh tươm, lúc nào cậu phục vụ đồng phục phẳng phiu cũng phải đứng trong tầm quan sát, quy cách đúng như được huấn luyện để làm trong các khách sạn hạng sang (đây là điểm của Saigontourist mà!). Lèo tèo có vài bàn thôi (nhân viên bảo vì trông sang trọng quá nên khách người ta sợ chả dám vào...), cà phê phin cực ngon (ngay cái phin đã không giống những quán khác rồi!), còn ăn thì hết chê! Ngon nhất là mỳ Quảng, không giống tất cả các nới khác ở Sài Gòn (và thấy nói ăn trưa, ăn tối cũng vậy, có rất nhiều món ngon và chỉ có thể ăn ngon ở đây thôi-bếp “xịn” lắm đấy!). Đúng là khung cảnh để vừa ăn sáng, vừa nhâm nhi cà phê, đọc báo rồi trao đổi công việc...Mà ngạc nhiên nhất là giá cả trời ơi, tức là quá rẻ, rẻ hơn cả quán cóc nữa, chả hiểu làm sao, chắc là doanh thu cả buổi sáng không đủ trả công giặt mấy cái khăn trải bàn tinh tươm như thế?! Khi ra về người phục vụ (toàn những tay cũng cứng tuổi rồi, kinh nghiệm đầy mình, chứ không phải loại choai choai mới lên thành phố như các quán khác đâu!) chào hỏi rồi mời “các anh tối quay lại dùng bữa ở nhà hàng, hôm nào cũng có ban nhạc sống chơi từ 19h...”. Quả là một địa chỉ vàng! (cũng sợ chia sẻ trên FB rồi nó bớt “vàng” đi nhanh lắm...)
Vậy đấy, Sài Gòn thì mình tìm được rồi, còn ngay ở Hà Nội “quê ta” tôi còn chưa tìm ra được một chỗ nào như thế, để thực hiện cái việc gọi đúng ra là ăn sáng...Có bạn thủ đô nào “ăn được, chơi được” có cao kiến gì chăng?
Ảnh: Restaurant Liberty Tự Do-buổi sáng


No comments:
Post a Comment