Monday, April 20, 2015

BoardGame

Quote:
Originally Posted by lilace2311 View Post
http://mrcuu.com/board-game/32/tra-s...tren-vtv3.html
tội thím thể, được lên hẳn VTV3 luôn mà cuối cùng cũng sập à?
Vì lý do là e không giỏi kinh doanh & quản lý (nói thẳng là k hứng thú), nên k thể phát triển quán được, mặc dù tiềm năng của mô hình này là rất cao (có thể nói là ở VN chưa có -> độc quyền) @@

Quote:
Originally Posted by itsgood View Post
@Love MQ: Cho phép xưng là anh, vì em vẫn còn đi học 
Em thấy nể anh đấy chứ, tự tay làm mọi việc. 1,2 bài học thì xá gì nhỉ? Làm đàn ông thì vấp ngã ở đâu đứng dậy ở đó thôi. Cố lên anh nhé, đừng nghĩ đến cái chết 
Cái đó là hồi xưa thôi, giờ thì mình gặp nhiều chuyện xảy ra nên cũng khôn hơn rồi, hiểu biết & nghĩ thoáng hơn xưa rồi.
Chẳng qua giờ mình đang cảm thấy chán nản vì tình người ngày càng nhạt, và đang cảm thấy băn khoăn vì không biết sắp tới sẽ sống & tồn tại như thế nào thôi. Chứ còn nói chết thì chắc k có ý định nghĩ đến đâu, mơ ước phổ biến boardgame cho giới trẻ VN còn chưa thực hiện được mà.
Hiện tại mình chỉ mong muốn có thể đăng ký được bản quyền bộ game của mình để giới thiệu cho giới trẻ VN thôi, vì mình có đam mê lớn khác ngoài boardgame là lịch sử VN, mà hiện giờ mình cảm thấy buồn vì các bạn trẻ thời nay quá thờ ơ với lịch sử nước nhà. 1 phần cũng do cách giáo dục bên mình k tạo được sự thu hút, 1 phần cũng là do chính sách của nhà nước (bên nước ngoài làm phim lịch sử đạo diễn cho vua chúa yêu nhau k sao, chứ bên mình mà làm phim lịch sử là bị kiểm duyệt, bị này bị nọ liền), thành ra giờ giới trẻ VN rành sử Tàu còn hơn sử Việt ="= Nhưng mà thôi cái này là cái chuyện nhạy cảm & là cái vấn đề khác k nên bàn tới ở đây.
Đây là hình bộ sản phẩm tâm huyết của mình:

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 1024x489.


Còn bạn nói nể mình vì tự tay làm mọi việc. Thì đó cũng là 1 phần lý do mình muốn bỏ nghề. Thật sự mình k phải dân kinh doanh nên nếu làm chơi chơi thì đc, chứ còn muốn làm cho chuyên nghiệp thì chắc chắn k thể đc. Ở phần trên mình có nói mình k quan trọng địa điểm khi mở quán, vì quán ở mặt tiền, trong hẻm, hay cuối hẻm cụt mình có thể làm cho quán đông nghẹt được. Cái vấn đề của mình k phải là vì vắng khách mà là vì sợ đông khách. K phải mình chảnh hay gì gì mà chỉ đơn giản là: mô hình boardgame này đặc điểm nó là càng đông càng vui, nên nhiều khi quán vắng hoe, nhưng đến khi có khách thì mỗi lần tiếp nhóm cả chục khách là chuyện bình thường. Vấn đề là quán chỉ có 1 mình mình, mình k thể tiếp được hết hàng chục khách cùng 1 lúc được (nếu có 2 nhóm khách cùng 1 lúc thì mình k thể phân thân ra để chỉ game cho 2 nhóm đc). Nói thiệt kéo khách với mình là chuyện quá dễ dàng, vì đó là sở trường của mình. Hồi đó mình làm thêm cho quán Delizia đang kinh doanh thua lỗ, tháng đầu vô làm vẫn còn lỗ, tháng sau huề vốn ngay (mà tiền nhà bên đó thuê là 25tr/tháng, cộng tiền điện nước, gần chục đứa nhân viên + thuế má, tiền nguyên vật liệu này nọ cộng lại chi phí cũng cỡ 40 - 50tr/tháng). Vì mình mở quán mình ghét nhất là ngồi thụ động chờ khách, mà mình luôn muốn chủ động đi khắp nơi bày trò chơi cho mọi người kéo khách. Nhưng mình chỉ sở trường về kéo khách thôi. Còn giữ khách là chuyện khác. Mình k giỏi quản lý, tính toán sổ sách này nọ vì mình cung Bạch dương nên k quan tâm tới chuyện tiền bạc & tính tình con nít lắm (có đứa con nít nào giỏi quản lý đâu). Nên mình k có thuê nhân viên vì k quản lí đc nhân viên (như hồi ở Bình Thạnh vậy, tuyển nhân viên rồi thấy mình hiền lành dễ dãi quá nó leo lên đầu ngồi, sai bảo & lớn tiếng nạt nộ mình, thậm chí thụt két lấy cắp tiền của quán luôn). Mà cái đó k nói làm gì, đáng nói là đến khi nó chán nó nghỉ nó qua bên đối thủ mình làm -> truyền hết toàn bộ trò chơi của mình cho bên kia -> bị lấy ý tưởng. Thành ra giờ làm với gia đình thôi, nên nhiều khi vắng thì vắng hoe, còn nhiều lúc đông thì đông nghẹt k ai chỉ khách chơi game + làm đồ ăn đồ uống lâu -> khách chán -> bỏ quán =.=
Thật sự mình còn tồn tại & giữ quán này đc tới giờ này xem như là kỳ tích đó, 1 phần cũng là do đam mê & khao khát của mình. Chứ k thì k thể nào đủ sức để làm. Kể sơ lịch làm việc 1 ngày của mình cho bạn nghe nhé:
Sáng: Đi phát tờ rơi, đem game đi quảng cáo quán nếu k có khách (cái này là nhẹ nhất, vì tuy đi ngoài đường nhưng chủ yếu là chạy xe giang nắng, đỡ cực hơn mấy cái dưới nhiều, thỉnh thoảng thì về bị sốt & cảm nắng thôi)
Trưa chiều tối: Quản trò, hướng dẫn khách chơi game (cái này mất sức lực nhiều nhất, vì mình muốn hướng dẫn cho các bạn khách hiểu & nắm rõ luật chơi thì khách mới cảm nhận được cái hay của trò chơi được, nên khách ngồi bao nhiêu tiếng thì mình ngồi tiếp khách & chỉ khách bấy nhiêu tiếng, nhiều khi nhóm này vừa về nhóm khác lại vô -> hướng dẫn tiếp thêm suốt mấy tiếng đồng hồ, xui xui thì 2, 3 nhóm vô cùng lúc chạy tới chạy lui hướng dẫn muốn xỉu luôn -> cái này dễ làm mình bị viêm họng & tắt tiếng)
Còn vì lý do vì sao phải giải thích kỹ thì mình xin nói rõ như sau: đây là cái khó khăn của mình, ví dụ như khách nước ngoài người ta thấy cái gì mới lạ -> háo hức đón nhận -> muốn chinh phục ngay, còn VN mình thấy cái gì lạ lạ -> "Khó quá bỏ qua" ="= Mà mấy game này bộ nào bộ nấy cái luật nó như vầy:

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 1024x702.

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 1024x702.

-> k thể nào giải thích hết luật game cho khách 1 lần nổi. Mình có sức nói khách cũng k có sức nghe. Nên phải chịu khó ngồi với khách, chơi tới đâu giải thích tới đó, từng trường hợp một đến khi khách hiểu mới thôi. Mấy cái này đc cái là nếu hiểu thì sẽ cảm thấy dễ & thú vị, dễ ghiền. Vấn đề là phải làm sao cho khách hiểu đc trong lần chơi đầu. Vì người mình chơi thử 1 lần nếu thấy hay là sẽ ghiền luôn, còn nếu k thì bái bai k bao giờ đụng tới trò đó trong suốt quãng đời còn lại của họ 
Khuya: Sau khi khách về là dẹp game. Các bạn bên mình chơi xong là đi về, để lại 1 bãi chiến trường cho chủ quán dọn. Mà mấy cái game này nhập Mỹ có bộ hơn cả triệu đồng, khách chơi xong thấy đẹp "tiện tay" lấy về luôn, vì mình k có người quản lý nên đành phải chịu
Cuối cùng sau khi xong hết 1 ngày làm việc vất vả, mình... lao đầu vào máy tính suốt đêm để tìm kiếm game mới, game hay cho khách có game mới chơi cho đừng chán. Kiếm được game hay rồi thì ngồi dịch (luật chơi thì 1 bộ cũng chục trang chi chít chữ như 2 cái hình minh họa ở trên kìa) ==" Dịch xong 1 bộ nhanh cũng tầm 1 tuần, chậm cũng tầm cả tháng (thành ra phần viết trước mình rất bức xúc với tụi tới quán mình chơi thấy hay rồi làm bán kiếm tiền, trong khi công sức & thời gian mình bỏ ra là rất lớn) ="=
Còn về khẩu phần của mình thì xin thưa là cả năm trời nay, mình chỉ có bánh mì, mì gói, hủ tiếu gõ hay cơm cà. 

Nói chung đó là 1 ngày làm việc của mình, có thể bạn sẽ thắc mắc là mình ngủ lúc nào? Xin thưa là mình ngủ những lúc đuối sức, mệt mỏi -> chợp mắt đi 1 chút. Có thể đó là những thời điểm quý báu trong ngày: Lúc dừng đèn đỏ buổi sáng, lúc bớt bớt khách hay khách mới về buổi chiều hay tối. Và lịch làm việc này cứ tiếp diễn liên tục như vậy gần suốt 1 năm trời nay. Hiện giờ sức khỏe của mình rất yếu, k còn như xưa nữa, nhiệt tình cũng tan. Cho nên mình nói thiệt mình thấy mình còn sống tới giờ này là còn may, và mình cũng đâu cần phải nghĩ đến cái chết hay tự tử làm gì. Vì cứ thế này mãi thế nào mà chả chết 

---------
Đồng cảnh ngộ với chủ thới quá. Hồi đó mình vì quá đam mê boardgame mà mở quán, chủ yếu là để cho giới trẻ có sân chơi giải trí lành mạnh thôi chứ có muốn làm giàu gì đâu. Mà lúc đầu k có vốn, hùn vốn với mấy đứa bạn chó mở quán trà sữa boardgame Pyramid, lúc rủ tụi nó làm chung tụi nó còn chưa biết boardgame là gì, mình chỉ cho tụi nó tất cả, sau đến khi thấy quán đông & có tiềm năng tụi nó hất mình ra, lấy hết toàn bộ tiền vốn, công sức, ý tưởng, mô hình & khách hàng của mình. Lần đó làm gia đình mắc nợ phải bán cả căn nhà ở Q3 để trả nợ.
Sau đó là chuỗi ngày gầy dựng sự nghiệp, lúc đầu mình thuê nhà nguyên căn ở hẻm cụt Q.Phú Nhuận, giá 10 chai, lần đó đích thân lão chủ nhà nói gần đó có bãi đậu xe có thể gởi được, mình tin nên thuê và dọn đồ vào, sau không xin gởi xe được nên đành dọn đi chỗ khác & chịu mất toi 7tr & nửa tháng trời công sức sửa chữa.
Sau đó về Q.Gò Vấp, thuê chừng 1 tháng thì mất xe của khách & không có chỗ để xe & mình cảm thấy an ninh k tốt nên dời về Q.Bình Thạnh, lại tốn 1 mớ tiền trang trí, sửa chữa nữa.
Sau về hẻm cụt ở Q.Bình Thạnh thì thuê đc căn nhà có sân rộng 6x5, khách cũng đông & cũng ổn chừng 1 năm thì bị thằng bạn chó phá: mới đầu nó là khách qua mình chơi thấy thích & có tiềm năng nên giả bộ giao lưu kết bạn, học cách chơi cả trăm bộ game của mình, sau nó mở cái quán ở GV cạnh tranh & kéo hết khách hàng & cả nhân viên của mình về làm cho nó, thành ra quán ế phải dọn về Q3, hy vọng ra mặt tiền thì sẽ ổn hơn. Lần đó chuyển quán xong đem cầm luôn căn nhà ở Củ Chi. Hy vọng vào trung tâm sẽ khá hơn có tiền chuộc nhà.
Nào ngờ vào đây quán xá quá ế ẩm, vì trung tâm có nhiều thú giải trí, dân cũng có tiền nên thích đi uống ở các quán sang trọng có thương hiệu như Coffee Bean, -18 chứ k ghé quán mình. Làm chừng 1 năm ế quá k đủ tiền chuộc nhà bán luôn cả căn nhà Củ Chi. Hiện tại thì mình đang vô gia cư k nhà k cửa.

Thật sự nhìn lại thì mình cảm thấy rất chán nản. Mình k phải dân kinh doanh & cực kì ghét kinh doanh. Mình chỉ muốn tạo 1 sân chơi giải trí lành mạnh, tư duy trí tuệ cho giới trẻ, vì mình là con 1, k có anh em bạn bè nên rất muốn có thêm bạn bẻ. Vậy mà cuối cùng giờ trở thành thân bại danh liệt, sống hôm nay k biết ngày mai sẽ thế nào. Thật sự quá chán nản.
Niềm đam mê thứ 2 của mình khi mở quán là giới thiệu & phát triển game cho mọi người cũng đang tàn dần trong người mình. Bạn có hiểu cảm giác bỏ công bỏ sức bỏ thời gian ngồi tìm kiếm, nghiên cứu game hay trên mạng, nhập về, ngồi dịch từng trang từng chữ sao cho khách dễ đọc, dễ hiểu, rồi ngồi in, cắt, dán, ép bài, làm game cho khách chơi free, đã k đc gì mà còn gặp phải tụi khách hàng chó: tụi nó qua chơi thấy hay & hấp dẫn quá nên về bắt chước làm & bán với giá trên trời (từ 400 - 700k/bộ bài), vậy mà khách mua vẫn đông nghẹt mới ức chứ. Trong khi mình lao tâm lao lực chả đc cái gì cả.
Thậm chí tụi quán đối thủ kéo qua nhờ mình chỉ game, sau về bắt chước nhập mấy bộ y chang thu nhập quá chừng. Trong khi bên đó cho khách chơi game thu cả trăm ngàn đồng/h/người (nếu k có người hướng dẫn, còn nếu có người hướng dẫn thì 150k/h/người), và chỉ có chừng 19 bộ game, vậy mà khách vẫn đông k xuể. Còn bên mình hàng trăm game cho khách chơi free, vậy mà cuối cùng vẫn k có 1 mống khách. Tâm lý dân mình luôn nghĩ "của rẻ là của ôi". Thành ra giờ có khách đến muốn chơi game mình cũng ngại k dám chỉ, k biết có phải là khách thật sự k hay là tụi gián điệp qua phá nữa. Cảm giác thật sự rất khó chịu :(

-----
Con một -> k a e k bạn bè -> nhỏ tới lớn nhà cưng -> ít ra đường -> k tiếp xúc xã hội nhiều -> kiến thức xã hội là con số không -> tin tưởng bạn bè -> hùn vốn đưa hết gần cả trăm triệu tiền vốn + cái tủ game + thêm 1 số đồ dùng của gia đình như máy lạnh, máy tính tiền (vì lúc đó quán đang cần & chưa có) mà k có làm 1 cái giấy tờ hay hợp đồng nào.
Nói là hùn vốn, từ đầu đến cuối hầu như 1 mình e làm (chỉ có làm thủ tục, giấy tờ & quản lý, thu tiền là tụi nó lo thôi, tại e k rành mấy cái vụ thủ tục giấy tờ rắc rối phức tạp lắm), còn lại hầu như 1 mình e lo hết: lên 5giay kiếm mua máy móc, thiết bị, đi kiếm nhà, đi phát tờ rơi, đi kéo khách, hướng dẫn khách chơi game, ở quán canh 24/24 suốt 4 - 5 tháng trời (lễ tết cũng k về nhà, mở quán bán suốt tết, thậm chí mặt mũi ông già em cả mấy tháng cũng k gặp), cực khổ ròng rã vậy suốt mấy tháng trời k đc 1 cắc, 1 xu. Mà tụi nó đến khi thấy quán phát triển, có tiềm năng thì tìm cách hết e ra: Tụi nó nói với bạn bè tụi nó là tụi nó làm hết, e chỉ có ngồi chơi k chả làm gì (trong khi mình ăn, ngủ, ỉa, đái 24/24 tại quán, còn tụi nó thỉnh thoảng mới tới quán coi, hay nhiều khi chiều tối chỉ tạt qua thu tiền cái rồi về). Mà bạn bè tụi nó tưởng thiệt, lên mạng bóng gió e. E thì mạng hỏa, lại cung Bạch Dương nữa, cái gì cũng hiền lành, vui vẻ cho qua, chỉ có cái xúc phạm danh dự e là k đc. Chẳng thà e có làm thì dù xấu xa đến đâu e cũng dám nhận, còn đã k làm thì có tốt đến đâu cũng phản đối đến cùng. Nay bị vu khống như vậy sao chịu đựng nổi -> xách dao xuống Q4 kiếm thằng bạn của tụi nó đã nói xấu e -> cãi nhau 1 chập -> tính liều mạng vs tụi nó luôn nhưng nghĩ lại là ông bà già e chỉ có 1 mình e -> bỏ qua -> k làm chung vs tụi nó nữa -> lấy được cái tủ game, máy lạnh & máy tính tiền, còn tiền hùn vốn coi như e thí cô hồn.
Nói thiệt nếu ông bà già e k phải chỉ có mình e, thì e đã tự tử chết từ lâu rồi. Sống kiểu như e người lịch sự nói giảm nói tránh thì nói mình quá thật thà. Người ác mồm ác miệng thì chửi thẳng e ngu còn hơn chó. Đem cả gia tài đưa cho người dưng nước lã mà k chút nghi ngờ.
Mà đâu đã xong đâu, sau chuyện đó 1 thời gian (tầm 1 năm) e mới nghe con bạn e kể lại là tụi nó tung tin đồn nói xấu e dữ lắm: Nói e lấy cắp hết tiền của quán, nói e lấy cái máy lạnh của tụi nó (trong khi máy lạnh là ba e làm bên báo SGGP đc thưởng có giấy tờ chứng từ rõ ràng), nói e lấy cắp máy tính tiền (trong khi cái máy tính tiền là của mấy bạn bên quán SumiFlan bán thiếu cho e, vì hồi mấy bạn đó mở quán e có qua giúp bày game & kéo khách cho bên đó đông nghẹt, nên coi như là bạn bè & giúp qua giúp lại)
Lúc nghe xong e cũng điên máu lắm, nhưng cũng 1 năm rồi, trải qua nhiều biến cố nên cũng nhìn thấy đc bản chất cuộc sống rồi, với lại cũng đã xác định là bỏ hết tất cả khách hàng bên đó (những người đến quán e k bao giờ coi là khách hàng mà luôn xem là bạn bè, sau khi xảy ra chuyện k biết ai đáng tin & ai đã bị tụi nó tẩy não nên thôi bỏ luôn)
Sau này (thêm 1 năm nữa) e mới đi hội sách (tháng rồi) thì gặp con bạn e, mới biết tụi nó còn tung ra nhiều tin đồn tàn ác hơn nhiều (tụi nó nói e dụ dỗ nữ sinh chụp hình sex bla bla bla này nọ...), thành ra giờ tuy tụi nó đã dẹp quán rồi nhưng những tin đồn vẫn còn, và khách hàng thì ai quan tâm là nó có thật hay k, chỉ đơn giản là khách tụi nó k bao giờ dám qua e, thành ra giờ e dời quán về Q3 gần tụi nó là sai lầm. Chuyện đó mãi bây giờ e mới biết.
Cái hôm đi hội sách đó cũng làm quen đc 1 ông chú làm du lịch Nga, trò chuyện vài lần & cũng có dẫn gia đình đến quán e chơi vài lần. Cái hôm làm xong bộ game Anh hùng đất Việt e có hẹn ổng ra cafe giới thiệu game & trò chuyện tâm sự. Nói chuyện 1 hồi ổng nói e cố gắng, rồi nói là chủ nhật tuần này (vừa rồi) có rảnh đi vs ổng tới chỗ này hay lắm. Thấy có mùi rồi. Trò chuyện 1 hồi e có nhắc đến đặc điểm quán e là k cần đầu tư chi phí, quảng cáo nhiều, vì mô hình bên e mới lạ, thu hút khách theo kiểu truyền miệng như kiểu kinh doanh đa cấp: chỉ cần 1 khách tới chơi thử thấy thích -> kéo theo bạn bè đến chơi thử -> bạn bè thích sẽ kéo thêm bạn bè mới (vì mô hình boardgame này chơi nhóm đông tập thể mới vui), thì ổng có nói đa cấp giờ cũng quy củ lắm, cũng là 1 mô hình, ý tưởng mới mẻ, hiện đại. Nghe xong thì hiểu sơ rồi, giả bộ ok ổng hẹn chủ nhật gặp rồi chặn số ổng luôn. Coi như mất thêm 1 người bạn.
Mô hình boardgame của e mơ ước là giao lưu, kết nối bạn bè, tạo sân chơi lành mạnh cho giới trẻ. Vậy mà chả hiểu kiếp trước e ăn ở thế nào, mà giờ gặp & quen toàn lũ bạn "tốt" k. Thành ra giờ cũng đang chán nản quá rồi, chả còn động lực nào hết

No comments:

Post a Comment