Hoàng Đức Minh
Tôi đã định nói gì ở 30 Under 30 summit
Tôi đã định nói gì ở 30 Under 30 summit
Nhiều bạn nhắn tin hỏi xem Forbes có ghi lại phần chia sẻ của tôi ở Diễn đàn ngày hôm qua, ko biết nói gì mà thiên hạ có vẻ xôn xao thế.
Tôi rất vui vì có vẻ mấy chia sẻ của mình được mọi người thích thú, dù vậy, sự thực là có lẽ không phải ai cũng hiểu hết điều tôi muốn nói, vì vậy, tôi quyết định chia sẻ lại 1 chút ở đây.
..................................................
Có một điều mà tôi đã quyết định từ trước khi lên sân khấu tham gia phần chia sẻ, đó là tôi sẽ chọn 1 giá trị, và mọi câu trả lời của tôi đều sẽ được phản ánh từ giá trị đó. Giá trị mà tôi chọn là sự khoan dung.
Đối với tôi, khoan dung là một giá trị mà chúng ta phải học tập mới có được nó. Chúng ta sinh ra với một xu hướng bài xích những gì khác biệt, chúng ta kỳ vọng mọi chuyện xảy ra như ta mong đợi, và đó là nguồn gốc của sự áp đặt. Thế nên, đó dường như là giá trị chủ yếu mà tôi lựa chọn để rèn luyện trong khoảng 4 năm trở lại đây, hiển nhiên là tôi chưa phải là người khoan dung, sự khoan dung của tôi bây h chắc tăng khoảng 30% so với 4 năm trước.
Thế là tôi bước lên sân khấu với tâm trạng đó: "Bây giờ tôi là người khoan dung".
.....................
.....................
Câu hỏi đầu tiên của anh Lộc là về động lực: "What make you do what you do?".
Thực ra tôi rất tò mò động lực của JV khi làm Vlog (is that money?). JV nói rằng có 3 động lực khi cậu ấy quyết định làm Vlog. Theo tôi nhớ thì
1. Nó tổng hợp những kỹ năng mà cậu ấy có và cậu ấy cần.
2. Cậu ấy muốn thể hiện bản thân mình cho thế giới
3. Cậu ấy tin rằng mình có thể làm được, và nhận ra tiềm năng của Social media.
1. Nó tổng hợp những kỹ năng mà cậu ấy có và cậu ấy cần.
2. Cậu ấy muốn thể hiện bản thân mình cho thế giới
3. Cậu ấy tin rằng mình có thể làm được, và nhận ra tiềm năng của Social media.
Động lực của tôi khá có thể gọi tên. Câu chuyện của tôi chủ yếu bắt đầu từ 2 yếu tố: sự thất bại ở trong trường học, và sự thất bại của giấc mơ.
Tôi học rất kém, suốt 12 năm phổ thông học hành đì đẹt, toàn bị học lệch, năm được môn này, năm khá môn khác. Lúc nào cũng đứng ở top cuối của lớp, sự thực là điều đó tạo nên một cảm giác áp lực, cảm giác thất bại to lớn cho tôi suốt những năm tháng trong trường học, và cả đại học sau này.
Điều này là lý do chính khiến tôi sau này suy nghĩ rất nhiều về việc cải thiện những phương pháp giáo dục, đặc biệt là hệ thống giáo dục phi chính quy. Tư tưởng này khiến tôi chia sẻ một đích đến chung với rất nhiều người như anh Bút Chì hay chị Trang Trịnh. Một nền giáo dục tôn trọng sự đa dạng, tôn trọng sự khác biệt giữa các học sinh và cả sự khác biệt giữa các giáo viên.
Trong khi việc học là những tháng ngày mệt mỏi, công việc tình nguyện từ năm lớp 6 lại khiến tôi cảm thấy giá trị của mình. Tôi thấy thoải mái với việc giúp đỡ người khác, làm điều có ích cho xã hội. Tôi cảm thấy thoải mái khi tham gia vào việc lên kế hoạch, thiết kế nội dung hay tổ chức một sự kiện.
Nhiều người lầm tưởng tôi có niềm đam mê với môi trường, một phần vì các báo cũng hay tung hô như vậy. Sự thực thì tôi chỉ là người yêu thiên nhiên như hàng tỷ người khác trên trái đất này. Tôi chưa thấy ai là không thích cây xanh, biển xanh, hít thở không khí trong lành cả.
Lý do khiến tôi trở thành một người hoạt động trong lĩnh vực này chủ yếu là vì bố tôi. Các bài báo mà ông đề nghị tôi giúp ông sửa chữa nhằm tăng khả năng văn học của tôi đã khiến tôi có kiến thức về lĩnh vực này sâu sắc hơn bạn bè cùng lứa từ khá sớm. Thế nên khi quyết định lựa chọn một chủ để mà tôi theo đuổi, tôi đã chẳng đắn đo gì khi chọn ngay Biến đổi khí hậu.
Because it is what I can do best.
Một yếu tố nữa hình thành nên con người tôi là bởi việc bị ám ảnh bởi cái chết. Ám ảnh về cái chết khiến tôi chỉ chăm chăm ước mơ sáng chế ra trường sinh bất tuwr.Đến khi thi trượt khoa Sinh, ước mơ ko thành, tôi tự nhủ "Ước mơ đã không thành thì làm gì chẳng được".
Thông điệp ở phía sau của câu chuyện này là việc bạn chẳng cần có một đam mê hay một ước mơ để có thể thành công. Có một đam mê là điều tốt, bạn trả lời được câu hỏi "why are you here".
Nhưng đam mê không phải là cách duy nhất để thành công - theo nghĩa là trở thành 1 con người hạnh phúc.
Liệu không yêu thích một thứ gì đó kinh khủng thì không thể hạnh phúc được?
Nhưng đam mê không phải là cách duy nhất để thành công - theo nghĩa là trở thành 1 con người hạnh phúc.
Liệu không yêu thích một thứ gì đó kinh khủng thì không thể hạnh phúc được?
Có đôi khi, có một ước mơ, nhất là khi có ước mơ quá sớm chỉ làm giới hạn con đường và lựa chọn của banj.Giống như việc cứ đam mê tạo ra thuốc trường sinh bất lão đã khiến tôi mài mòn 8 năm phổ thông của mình nghiên cứu về sinh học để rồi bỏ lỡ biết bao điều thú vị và hay ho khác.
Giấc mơ ko thành, tôi trở thành con người tự do.Thoải mái làm những thứ mình thích, thử hết cái này đến cái khác. Từ môi trường lại đến giới trẻ, minh bạch, LGBT, quyền con người, chủ nghĩa tự do ...Từ MC sự kiện, thiết kế chiến dịch truyền thông, nhân vật trên show truyền hình cho đến bây giờ là quản lý khách sạn, thiết kế tour du lịch.
Với một số người, ước mơ là sự giới hạn.
...................................................
Với một số người, ước mơ là sự giới hạn.
...................................................
Có một bạn trẻ hỏi về dư luận.
Chắc bạn này ý hỏi 2 nhân vật công chúng là JV và Suboi cảm thấy thế nào về dư luận lên họ, nhưng nói ko hết đâm ra thành 1 câu hỏi mang tính chất rất triết học.
Chắc bạn này ý hỏi 2 nhân vật công chúng là JV và Suboi cảm thấy thế nào về dư luận lên họ, nhưng nói ko hết đâm ra thành 1 câu hỏi mang tính chất rất triết học.
Dưới góc nhìn của tôn trọng đa dang và khoan dung, chúng ta chấp nhận dư luận là đa dạng. Trách móc dư luận có lẽ là dư thừa, dư luận phản ánh xã hội.
Rất rõ ràng, chẳng thể nào cấm được dư luận, rất khó để định hướng dư luận. Thay vì phàn nàn, bạn có thể chọn lựa cách ứng xử với nos.Suboi quyết định bớt public thông tin cá nhân, còn JV tham gia tạo dựng dự luận theo hướng cậu ấy thiết kế. Nhìn từ góc độ lạc quan, rõ ràng có dư luận còn tốt hơn nhiều việc mọi tiếng nói đều bị kiểm soát hay có ai đó phải vào tù vì nói lên quan điểm của mình (cái này thì là dẫn lại lời của bác đại sứ Mỹ lúc sáng)
Rất rõ ràng, chẳng thể nào cấm được dư luận, rất khó để định hướng dư luận. Thay vì phàn nàn, bạn có thể chọn lựa cách ứng xử với nos.Suboi quyết định bớt public thông tin cá nhân, còn JV tham gia tạo dựng dự luận theo hướng cậu ấy thiết kế. Nhìn từ góc độ lạc quan, rõ ràng có dư luận còn tốt hơn nhiều việc mọi tiếng nói đều bị kiểm soát hay có ai đó phải vào tù vì nói lên quan điểm của mình (cái này thì là dẫn lại lời của bác đại sứ Mỹ lúc sáng)
........................
Một bác nói về sống ảo trên facebook
Một bác nói về sống ảo trên facebook
Mình thì luôn nghĩ, facebook mới thật, ngoài đời mới ảo. Dù là facebook hay ngoài đời, status hay lời nói, đều là do mình tạo ra cả. Có điều gì đảm bảo lời tôi nói trước 1000 người ở đây sẽ thật hơn status tôi đăng trên facebook.
Thứ nữa, việc dùng facebook nhiều nó xuất phát từ nhu cầu tự nhiên của con người. Người ta thích thể hiện mình, đâm ra họ thích facebook. Ông thấy con cái ông dùng facebook mà ko quan tâm đến ông, đơn giản là vì ông ko hấp dẫn bằng facebook.Ông muốn giới trẻ chú tâm vào cái gì, nhiệm vụ của ông là phải làm cho cái đó thú vị.
Xét theo góc độ khoan dung, chúng ta nên chấp nhận rằng người khác dùng facebook bao nhiêu thời gian là việc của họ, chẳng hại gi ta.Suốt ngày than thở giới trẻ bây h thế này, bây h thế kia có tác dụng gì.
Nhưng nói vậy cũng phải để cổ xúy, nhưng việc người ta dùng facebook là xu hướng tự nhiên, ông nếu là nhà lãnh đạo, là người tiên phong, vậy tốt nhất nên hiểu tâm lý con người, sử dụng các kiến thức tâm lý đó mà thay đổi người ta, thúc đẩy người ta làm theo cái hướng của ông.
.........................
Có câu hỏi về trách nhiệm của những người nổi tiếng với xã hội.
Có một điều tôi luôn tâm niệm, không sợ làm sai, sợ nhất là cố tình sai. Không biết mà sai thì nên được tha thứ, chứ người sai rồi mà ko chịu thừa nhận mới đáng trách.
Nhưng mà khoan dung rất khó.Tôi không nghĩ con người sinh ra đã khoan dung, mà đó là cả một quá trình học tập và rèn luyện, bởi chúng ta sinh ra đã có xu hướng tạo ra những kỳ vọng và trách nhiệm lên người khác, để rồi khi họ ko như ta mong đợi, ta lại oán trách họ. Cả một thế hệ cứ đặt niêm tin của mình lên vai những thần tượng, để rồi dư luận lại oán trách mỗi khi họ làm gì đó đó sai.Thế thì bất công quá, thiếu trách nhiệm với bản thân quá.
Nhưng mà khoan dung rất khó.Tôi không nghĩ con người sinh ra đã khoan dung, mà đó là cả một quá trình học tập và rèn luyện, bởi chúng ta sinh ra đã có xu hướng tạo ra những kỳ vọng và trách nhiệm lên người khác, để rồi khi họ ko như ta mong đợi, ta lại oán trách họ. Cả một thế hệ cứ đặt niêm tin của mình lên vai những thần tượng, để rồi dư luận lại oán trách mỗi khi họ làm gì đó đó sai.Thế thì bất công quá, thiếu trách nhiệm với bản thân quá.
Thế nên chúng ta cần học, học cách không học ai cả. Học cách suy nghĩ cẩn trọng trước mọi thông tin mà ta tiếp nhận, thay vì suốt ngày cứ đổ trách nhiệm lên những người "nổi tiếng".
Tôi cũng là người, ai chả có mặt tối.
Tôi cũng là người, ai chả có mặt tối.
..................
Điều đáng tiếc nhất là một thói quen không hay lắm của mình, là hay lấy một chuyện cá nhân nào đó vừa mới gặp ra để ví dụ hoặc dẫn chứng, ví như có JV là cứ lấy JV ra để minh họa. Đâm ra có khi khiến bạn bè khó chịu.
Feeling vô cùng áy náy. frown emoticon
Điều đáng tiếc nhất là một thói quen không hay lắm của mình, là hay lấy một chuyện cá nhân nào đó vừa mới gặp ra để ví dụ hoặc dẫn chứng, ví như có JV là cứ lấy JV ra để minh họa. Đâm ra có khi khiến bạn bè khó chịu.
Feeling vô cùng áy náy. frown emoticon
..................
Sau buổi này, Phở có đề nghị hợp tác làm Vlog. Feeling so interesting adn thinking seriously about that. smile emoticon
...............
No comments:
Post a Comment